watch sexy videos at nza-vids!
HOMEGamesStory
tcTrang chủ > Đọc Truyện > Thể Loại Khác
Cô dâu tỉ phú
nso
Vip Ken Nguyễn [ON]

16/03/25 / 05:00


- Dạ.

- Có điều anh không hiểu, em bảo với Vũ Hoàng, nhưng lần đầu tiên anh hôn em, chừng như em không biết hôn là gì cả. Tại sao thế?

- Em không biết.

- Anh điên lên được với em, càng điên với em, anh càng yêu em.

- Anh hết giận em rồi hả?

- Nếu còn giận em, anh đã không đi tìm em. Mấy tuần nay anh nhớ em lắm.

- Em cũng nhớ anh.

Bốn tiếng "em cũng nhớ anh" khiến Vinh xúc động kỳ lạ, anh với tay kéo Uyển Ngọc vào lòng:

- Nhớ anh mà làm khổ anh như thế này sao?

- Em cũng đâu có muốn. Xưa nay em ghét chuyện gì cứ để trong lòng.

- Nhưng cũng có những sự thật không nên nói ra em hiểu không?

- Em hiểu rồi.

- Chưa có ai làm khổ anh như em vậy. Anh phải trừng phạt em mới được, cô bé ngốc của anh.

Vinh say đắm đi tìm môi người yêu, nụ hôn xóa tan tất cả những hờn giận đau khổ. Sau cơn mưa trời lại sáng.

Chờ cho mọi người ngồi hết vào bàn ăn, Vinh mới trịnh trọng nói:

- Ba mẹ! Con vẫn quyết định cưới em Ngọc.

Ông Thành nghiêm mặt:

- Con suy nghĩ kỹ chưa?

- Dạ rồi. Con không quan trọng chuyện Ngọc còn trong trắng hay không, điều quan trọng con và Ngọc yêu nhau và hạnh phúc là được.

Vừa nghe xong, Thanh Hương ngẩng phắt đầu lên, giọng cô giận dữ:

- Em phản đối! Một con người xấu xa không thể nào là chị dâu của em.

- Uyển Ngọc không xấu, cô ấy chỉ bị Vũ Hoàng lợi dụng.

- Lợi dụng? Không phải nó cũng thích mã đẹp trai của anh ấy sao. Ba, con phản đối?

Bà Thành xen vào:

- Con cũng nên suy nghĩ cho kỹ đi.

- Con đã suy nghĩ kỹ rồi mẹ. Con yêu Uyên Ngọc và con không thể thiếu cô ấy.
Bạn đang đọc truyện tại TeenCity.Xtgem.Com
Thanh Hương hằn học:

- Anh đã yêu đến thành mù quáng ngu ngốc rồi.

Ông Thành nạt khẽ:

- Thanh Hương! Con không được hỗn!

Thanh Hương vùng,vằng đứng lên:

- Nhà này nếu có nó sẽ không có con. Con không bao giờ tha thứ cho tội nó cướp người yêu của con.

- Con chỉ biết kết tội Uyển Ngọc, sao con không kết tội Vũ Hoàng. Nếu yêu thương con thật lòng, nó phải biết chung thủy với con chứ.

- Chính Uyển Ngọc quyến rũ anh Hoàng. Làm bộ ngờ nghệch, nhưng lại là yêu tinh đó.

Vinh thấp giọng:

- Em chớ nên có thành kiến với Ngọc, cổ đâu được có cha mẹ dạy dỗ, còn bà ngoại quá già, Ngọc chỉ còn nơi nương tựa là chúng ta.

Thanh Hương mai mỉa:

- Anh quân tử quá hả, đi nhặt của thừa của thiên hạ.

Vinh đỏ mặt:

- Em ăn nói thận trọng một chút.

Rồi anh quay sang ba mẹ mình:

- Con quyết định cưới Ngọc, xin ba mẹ tán thành cho con.

- Chuyện tương lai của con, ba mẹ để con quyết định, ba mẹ là cố vấn thôi.

Vinh cảm động:

- Cám ơn ba.

Vinh vui mừng bay đến ngay với Uyển Ngọc.

- Ba mẹ đã cho phép chúng ta cưới nhau, em vui không.

Uyển Ngọc cười gật đầu:

- Em vuilắm.

Vinh ôm Uyển Ngọc vào lòng:

- Anh định làm một tiệc cưới đơn giản đãi ở nhà hàng, vì em không còn ai là người thân.

- Anh tính như thế nào cũng được mà. Em thì ngốc lắm.

- Cứ để anh lo.

Vinh mơ màng áp đầu Ngọc vào vai mình:

- Anh sẽ cho sửa nhà này lại và ở đây với em.

- Có phải Thanh Hương ghét em lắm hả anh?

- Nó vẫn thành kiến với em, nhưng đây là lỗi của Vũ Hoàng. Ngọc này, đám cưới em mặc áo trắng nghe, em mặc áo trắng trông em mới xinh.

- Vậy bây giờ em không xinh hả?

- Đâu có, em rất xinh. Anh đang mê em nè.

Uyển Ngọc phì cười:

- Vậy khi nào anh hết mê em?

- Không bao giờ, tới già tới chết cũng còn mê.

- Dẻo mồm quá đi.

- Dẻo mồm, em mới mê anh chứ.

- Ai mê anh hồi nào, người ta yêu anh thôi.

- Thì yêu rồi mơ. Cưng ơi, người ta mê nhau và yêu nhau là như thế. Ôm em trong vòng tay, anh cứ muốn hôn em hoài.

- Thôi đi, anh làm em ngộp thở muốn chết.

Uyển Ngọc nhoài người ra, Vinh ôm cô lại anh vờ trừng mắt:

- Đố em chạy trốn anh được.

- Em không chạy trốn nhưng em sẽ, dùng võ quật anh ngã đó.

- Ái chà! Đau lắm em ơi không thương, anh sao?

Vòng tay ôm cô, anh say đắm nhìn vào mắt cô:

- Thỏ Ngọc của anh, anh yêu em suốt đời.

Uyển Ngọc khép mắt lại khi gương mặt anh thật gần mặt cô, đôi môi mềm của anh tìm môi cô ...

Anh Vinh hả?

Uyển Ngọc nở nụ cười tay kéo cánh cửa ra đón Vinh, song cô sầm mặt xuống vì là Vũ Hoàng, anh ta đưa tay giữ cánh cửa lại:

- Anh đến thăm em.

Uyển Ngọc lạnh nhạt:

- Anh đi đi! Tôi không muốn anh Vinh hay là Thanh Hương buồn tôi.

- Anh sẽ đi, nhưng sở dĩ anh tìm em là để nói cho em biết, anh yêu em.

Uyển Ngọc cười chế giễu:

- Cám ơn tình yêu của anh, nhưng tôi không cần.

- Em không cần vì em có Vinh. Anh biết, nhưng anh vẫn nói là anh yêu em.

- Anh muốn gì?

- Muốn gì đâu, anh muốn em biết anh đau khổ vì mất em, em là viên ngọc quý anh đã ngu ngốc đánh mất.

Bạn đang đọc truyện tại TeenCity.Xtgem.Com
- Trong tình yêu là sự thành thật, nhưng anh chỉ muốn lợi dụng, bây giờ tôi không ngu ngốc nữa.

- Anh biết. Vinh đáng cho em yêu.

- Vậy thì anh nên đi về đi.

- Anh sẽ đi, chỉ muốn xin anh một ân huệ .... anh muốn ôm em và hôn em.

Uyển Ngọc đỏ mặt:

- Anh quá đáng lắm.

Cô giận dữ đóng ập cửa lại, Vũ Hoàng lì lợm van lơn:

- Đừng tàn nhẫn với anh như vậy Ngọc.

Miệng van lơn, tay Vũ Hoàng cố đẩy cánh cửa vào, nét mặt nhăn nhó đau khổ.

- Anh muốn ôm em một lần tròng vòng tay anh mà thôi, chứ anh có làm gì em đâu. Ngày trước em đâu có từ chối khi anh ôm em và hôn em.

- Anh còn nhắc nữa!

Vũ Hoàng quỳ thụp xuống chân Uyển Ngọc, anh ta ôm chân Uyển Ngọc và ... hôn lên bàn chân cô. Uyển Ngọc lúng túng cố đẩy ra.

- Anh đừng có như vậy mà.

- Anh muốn chứng tỏ tình yêu của anh cho em biết.

- Để làm gì?

- Để em nhớ anh ngoài Vinh ra còn có anh cũng rất yêu em.

Mềm lòng, Uyển Ngọc không nỡ hất Vũ Hoàng ra, giọng cô muốn khóc:

- Anh đã làm cho tôi có lỗi với anh Vinh, anh còn muốn hại tôi nữa sao?

- Anh ...

- Làm ơn đi đi, tôi không muốn có lỗi với anh Vinh.

- Ngọc à! Anh rất yêu em, hãy cho anh một lần yêu em nhé.

Vũ Hoàng đứng lên, anh ta tấn Uyển Ngọc vào cánh cửa và toan hôn cô.

Uyển Ngọc đẩy mạnh ra:.

- Anh đừng có như vậy mà.

Cô đẩy mạnh quá, Vũ Hoàng ngã chới với. Lần này Uyển Ngọc đóng ngay cửa lại gài chốt chặt lại.

- Anh đi đi!

Biết Uyển Ngọc cứng lòng, Vũ Hoàng giận dữ ra xe. Được, anh chịu thua em hôm nay, nhưng anh nhất định em phải là của anh.

Tiếng xe đi xa, Uyển Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, hôm nay cô "biết khôn" rồi, sẽ không nói điều này cho Vinh biết. Cô cần biết im lặng bảo vệ hạnh phúc của mình, trái tim của cô chỉ có Vinh, chỉ có anh mà thôi. Chiều nay Vinh sẽ đến đưa cô đi thử áo cưới. Uyển Ngọc bồi hồi nhìn căn nhà đổi mới.

Rồi sẽ có Vinh luôn bên cô, căn nhà này sẽ đầy ắp tiếng cuời hạnh phúc của cô và anh.

Uyển Ngọc nhìn vào gương, cô ngẩn ngơ, như cô bé nào đó đang nhìn lại cô. Mình xinh như thế này sao?

- Xong chưa em?

Vinh vén màn bưóc vào, anh ngây người ra nhìn Uyển Ngọc trong chiếc áo cưới may thật khéo, ôm sát vào thân hình của cô.

Uyển Ngọc ngượng ngập:

- Có được không anh Vinh?

- Quá xinh là khác! Vợ sắp cưới của anh mỗi ngày như đẹp hơn lên.

Uyển Ngọc thẹn thùng:

- Em không quen mặc áo hở vai tí nào, trống trải làm sao.

- Có sao đâu, càng tôn thêm vẻ đẹp của em lên là khác. Em nhìn vào gương xem, vợ chồng mình xứng đôi với nhau ghê không?

Người chủ hiệu áo cưới khen nức nở:

- Em xinh lắm, đến chị nhìn em còn mê. Nhưng chị trông em quen quen nghen.

Vinh mỉm cười cầm tờ tạp chí trên bàn lên:

- Giống cô này phải không?

Người chủ hiệu áo cưới ngẩn người ra, rồi nhìn Uyển Ngọc, xong lại nhìn vào cuốn tạp chí.

- Em là ... Uyển Ngọc đúng không?

Vinh cười kiêu hãnh:

- Cô ấy đấy!

- Chị không nghĩ em giỏi và và cõng cả một người đàn ông trên vai đi cả cây số.

- Vậy mà cổ làm được đó chị:

- Quả hân hạnh biết em. Chị sẽ tặng em một áo cưới nữa.

Uyển Ngọc xấu hổ che mặt:

- Em chưa khi nào nghĩ em làm như vậy được cả.

- Nhưng em đã làm nên điều kỳ diệu và chính vì điều này mà anh yêu em như điếu đổ .

Uyển Ngọc mắc cỡ xô Vinh ra:
- Nói trước mặt người lạ mà không mắc cỡ gì cả.

- Thì chồng nói mê vợ mình thì có gì xấu hổ đâu nào:

- Thôi đi anh. Chúng ta đi mau kẻo ba mẹ đợi.

Một tiệc cưới đơn giản nhưng cũng được mời khá đông bạn bè. Cô dâu xinh quá. Vinh sung sướng nhìn ngắm vợ mình.

- Anh Vinh, chúc mừng anh.

Thu Cúc mang ly rượu đến, cô rót rượu vào đầy ly đưa ra trước mặt Vinh:

- Anh uống một ly chứ?
..bạn đang đọc truyện tại topkute.net chúc các bạn vui vẻ..Vinh cau mày nhìn gương mặt đỏ của Thu Cúc:

- Em say rồi, đừng cô uống nữa.

- Uống rượu mừng của em mà anh không muốn uống nữa sao.

- Em chúc mừng anh, anh cảm ơn, nhưng em say rồi.

- Em còn tỉnh chứ chưa say đâu. Anh không uống thì em uống.

Thu Cúc trút hết ly rượu vào miệng cô ấn cái ly không vào tay Uyển Ngọc.

- Uyển Ngọc! Cô thắng tôi rồi, vì cô mà anh Vinh bỏ tôi.

Vinh nhăn nhó lôi.Thu Cúc ra.

- Em say rồi, để anh nhờ người đưa em về.

Thu Cúc hét to lên:

- Em nói là em chưa say, buông em ra em chưa nói hết với Uyển Ngọc mà.

Vinh cương, quyết lôi Thu Cúc ra ngoài. Chỉ đợi có như vậy, Vũ Hoàng len đến:

- Uyển Ngọc, xin chúc mừng em.

Giữ phép lịch sự, Uyển Ngọc mỉm cười:

- Cám ơn anh.

- Cám ơn anh thì phải uống hết ly rượu này với anh. Nào, cụng ly.

Bắt đắc dĩ Uyển Ngọc nhấp khẽ môi. Vũ Hoàng lắc đầu:

- Em uống như vậy là không nhận lời chúc mừng của anh, một ly rượu với anh, em cũng từ chối sao Ngọc.

Uyển Ngọc nghiêm mặt:

- Thực sự là tôi không biết uống rượu. Một chút nhấp môi để cảm ơn anh đến dự lễ cưới.

- Anh đến dự lễ cưới vớ trái tim tan nát, em hiểu không?

Uyển Ngọc nhăn mặt:

- Anh đừng có như vậy.

Cô bỏ đi tìm Vinh. Anh đang trở vào sau khi bị Thu Cúc níu kéo.

- Anh Vinh!

Nhìn thấy anh, Uyển Ngọc mừng rỡ sà lại Vinh âu yếm:

- Em mệt à? Tiệc sắp tan rồi, chúng ta đi tiễn ba mẹ.

Cuối cùng cả hai cũng đi về căn nhà của họ, Vinh kéo Uyển Ngọc cho ngả đầu vào vai mình:

- Em mệt dựa vào vai anh nghĩ đi.

- Em không mệt tí nào cả. Anh mệt không?

- Không mệt lắm, nhưng nếu được hôn em sẽ hết mệt tức thờ.

Uyển Ngọc phì, cười cắn nhẹ vào tay Vinh:

- Em chưa nghĩ làm vợ là như thế nào cả.

- Một lát anh sẽ nói cho em biết. Muốn nghe không? Làm vợ là yêu chồng và hôn chồng thật nhiều.

- Khôn quá đi.

- Như thế mới là làm vợ chứ.

Về đến nhà, Vinh ngăn Ngọc lại:

- Em ngồi yên đó nghen.

- Chi vậy anh?

- Bí mật.

Vinh cười hóm hỉnh vòng qua mở cửa, anh luồn tay bệ cô lên:

- Ôm cổ anh đi.

Uyển Ngọc ngoan ngoãn ôm cổ Vinh, cho anh bế cô vào nhà. Mỗi bước đi, anh cúi xuống hôn cô.

Uyển Ngọc nghe toàn thân mình rung động trong cảm xúc kỳ lạ, cô khép mắt lại khi anh đặt cô nhẹ nhàng xuống giường và phủ lên mặt cô những nụ hôn đam mê nồng cháy.

Chiếc áo cưới từ từ kéo qua đầu Uyển Ngọc, Vinh say đắm:

- Ngọc, anh yêu em ...

Những nụ hôn cứ nóng dần lên, và rồi cả hai như tan chảy vào nhau Uyển Ngọc e ấp ... Cô đúng là khờ thật, sao đến bây giờ mới biểu, Vũ Hoàng nào "có làm gì đâu". Cô ngập ngừng:

- Anh Vinh ...

Vinh mở mắt ra, nụ cười của anh lúc này thật tinh quái:

- Em có biết suýt một chút nữa là em đánh mất hạnh phúc của chúng ta không? Cô vợ của anh đúng là khờ quá đỗi. Anh hỏi em nhé, em vẫn còn trong trắng sao dám nói với anh ...

- Thì em cứ tưởng khi mình để một người nhìn thấy thân thể mình là mình đã hư.

- Ngốc ạ! Nếu anh quan trọng sự trong trắng, anh đã mất em. Nhưng bây giờ phải nói là anh rất hạnh phúc khi anh là người đàn ông đàu tiên của em. Sau này đừng có ngốc như vậy nữa nhé và cũng sau này chỉ duy nhất một mình anh nhìn thấy thân thể em thôi nhé. Em là của riêng anh, một mình anh.

- Vậy anh cũng là của riêng em?

- Dĩ nhiên.

Vinh sung sướng ôm ghì.Uyển Ngọc vào lòng.

- Ngủ đi em.

Bạn đang đọc truyện tại TeenCity.Xtgem.Com
Uyển Ngọc khép mắt lại.

- Vinh à! Em nói một câu thôi nhé.

- Nói đi!

- Em yêu anh. Chưa ai đẹp như anh.

Vinh phì cười:

- Trẻ con. Nhưng anh thích em trẻ con mà người lớn thế này.

Không gian dịu nhẹ, đêm tĩnh lặng cho đôi vợ chồng trẻ đi vào giấc mơ huyền thoại ...

Ánh sáng bên ngoài khá gay gắt xuyên qua rèm cửa. Vinh cựa mình thức giấc mở mắt ra, chỗ nằm cạnh anh trống không. Vinh ngồi dậy:

- Ngọc oi! Em đâu?

Uyển Ngọc tay cầm cái muỗng, ngực đeo tạp dề, cô cười tươi:

- Em nè! Em làm thức ăn sáng cho anh.

Vinh hít mạnh một cái:

- Chà, thơm quá! Món gì thế?

- Thịt bò bít tết. Mẹ nói anh rất thích ăn món này.

- Biết làm vợ đó.

Vinh ôm Uyển Ngọc vào lòng, anh hôn cô:

- Em muốn chúng mình đi hưởng tuần trăng mật không? Đi Đà Lạt nhé?

Điện thoại chợt reo, Vinh cau mày cầm máy lên nghe:

- Alô ... cái gì ... Thu Cúc tự tử, cắt mạch máu tay ... dạ .... dạ con tới liền.

Uyển Ngọc rụt rè:

- Gì vậy anh, chị Thu Cúc tự tử?
<< 1...56789...11 >>
Đến trang:
• Ngày đăng: 2013-07-26
• Chia sẻ: Twitter Facebook Google Zingme
• Bình chọn: Thích |Không thích
* Cùng Chuyên Mục:
* Tôi không phải là công chúa
* Hoàng tử online
* Ba sợi tóc vàng của quỷ
* Cô dâu tỉ phú
* Bao gạo của mẹ
* Cơn mưa ngang qua
* Danh ngôn hài hước
12»
3 Game Free Tặng Bạn
Text Link Wap Việt
WapGameDT|MrKenBK|PrồAvatar3|Nkoxt|KhuTruyện24H|Wap5678|KênhTải4U|WapMinh|24HBayGameChùa
Keywords:
SEO :Bạn đến từ:
Thống Kê Truy Cập