watch sexy videos at nza-vids!
HOMEGamesStory
tcTrang chủ > Đọc Truyện > Truyện Tình Yêu
Tôi ghét anh...Đồ du côn
nso
Vip Ken Nguyễn [ON]

16/03/25 / 03:25

Chợt Vân quay xuống nhìn tôi đăm đăm, thấy thế tôi vội vàng nâng quyển sách Toán lên ngang mặt, quả thực lúc này tôi ko muốn đối mặt vs Vân, con nhỏ chắc chắn đang nhìn tôi vs ánh mắt khinh bỉ, lộ rõ vẻ thương hại đây mà.
1 lúc lâu sau khi đã chắc chắn rằng Vân ko nhìn nữa tôi ms yên tâm bỏ quyển sách xuống, nhưng 1 lần nữa tôi lại giật mình suýt chết, nàng Vân ko biết uống sữa gì mà cổ dẻo thế, quay xuống nhìn tôi bao nhiêu lâu, mà ko thấy mỏi, nếu đã thế thì tôi cũng chẳng trốn tránh làm gì, áp dụng chiến thuật lấy độc trị độc, nghĩ vậy tôi bèn giương mắt ếch lên nhìn lại Vân châm chọc nói:
- Này bất lịch sự quá, sao cứ nhìn người ta chằm chằm thế, ko lẽ bị Les à.
Nhưng Vân ko thèm để ý đến câu nói châm chọc của tôi, vẫn nhìn tôi chăm chú, tôi chợt giật mình khi phát hiện trong đôi mắt của con nhỏ phảng phất 1 nỗi buồn, giống như đang thất tình vậy. Thế là thế nào nhỉ? Tôi chẳng hiểu gì cả, đáng lí ra người nên vui nhất bây h là nó ms phải chứ, hay là bị ngã đến lộn cảm xúc rồi
- Mày thật sự rất may mắn đấy _ cuối cùng sau 1 hồi nhìn tôi "âu yếm" Vân buông 1 câu chả ra đầu chả a đuôi va tôi rồi nhanh chóng quay lên, để lại tôi ngồi ngẩn tò te chẳng hiểu gì cả, ngày hôm nay chắc là ngày các hs trường Thanh Đằng ăn nhầm phải thuốc chuột hết rồi, toàn nói linh ta linh tinh (dĩ nhiên là trừ tôi ra hehe).
Hết h, tôi lấy lí do là phải làm nốt bài toán để ra về sau cùng, bởi tôi ko muốn mình lại trở thành trung tâm của những ánh mắt săm soi, những lời bàn tán thiếu thiện cảm, tôi mệt mỏi quá rồi, mong muốn tìm đc 1 giây phút bình yên, Ko ai có thể làm phiền đc tôi
Cuối cùng khi đã chắc chắn ko còn ai ở trường nữa, tôi ms uể oải đúng dậy xách cặp đi ra ngoài.
Ko khí mát mẻ bên ngoài khiến tôi khoan khoái duỗi 2 tay văn vẹo cái cổ, nhanh nhanh về nhà thôi đói quá rồi, tôi mỉm cười xoa cái bụng rỗng rồi thong thả bước đi
- Khoan đã…Đừng đi vội, tôi có chuyện muốn nói….
1 giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ở phía sau khiến tôi giật mình quay lại, lập tức khuôn mặt tôi trở lên cau có nhìn người vừa phát ra tiếng nói, đáng ghét người mik ko muốn gặp thì lại cứ gặp hoài….


Là Phong, hắn đứng đó nhìn tôi chăm chăm, trông hắn có vẻ mệt mỏi, à phải rồi, mệt mỏi cũng đúng thôi, đi chơi vs người đẹp cả đêm cơ mà, tôi nhìn hắn bằng đôi mắt đầy sự ghét bỏ, khoanh tay trc ngực lạnh nhạt hỏi:
- Có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi ko rảnh để đứng đây ngắm cậu đâu, ko khéo có ai đi ngang qua nhìn thấy lại đổ cho tôi là đang níu kéo cậu
Hắn ngước đôi mắt lạnh lùng nhưng buồn bã lên nhìn tôi ngập ngừng nói:
- Chuyện trên bảng tin….
- Thôi đi, tôi ko muốn nghe đâu, nếu là chuyện yêu đương của cậu thì nói thật tôi ko quan tâm, ko để ý, cũng ko đề cập, vì thế đừng nói mấy lời vô bổ này vs tôi, nghe nhàm tai lắm_ tôi nói lạnh tanh
- Chuyện ko như cậu nghĩ đâu, tất cả chỉ là hiểu lầm..
- Hiểu.. lầm_ tôi kéo dài giọng nhếch mép khinh bỉ nói_ 2 người kiss nhau thắm thiết ngay trên đường,rồi còn chụp ảnh đưa lên bảng tin cho thiên hạ người ta xem nữa chứ, thế mà bảo là hiểu nhầm, cậu nghĩ óc tôi là óc vịt đấy à?
- tôi thật sự ko biết những bức ảnh đó từ đâu mà ra, nhưng tôi chỉ mong cậu tin tôi, hôm qua tôi ko có chủ ý kiss Vân, lúc đó tôi đã nhìn nhầm cô ta thành người khác…..
- Ôi, 1 lời phân trần thật thiếu thực tế, vậy ra tôi ko biết cậu bị quáng gà đấy
- Tối hôm qua, sau khi cậu bỏ đi tôi đã uống quá nhiều_ Giọng nói chân thành của hắn vang lên khiến tim tôi thót lại, ko đc sao tôi lại yếu đuối như thế này, tôi đã hạ quyết tâm là ko thèm để ý đến hắn nữa cơ mà, nghĩ vậy tôi bèn lấy lại bình tĩnh lạnh lùng nói:
- Thôi tôi chán lắm rồi, ko mún nghe nữa…mà dù có thật chỉ là hiểu nhầm đi chăng nữa thì cậu cũng ko cần giải thích vs tôi làm gì, bởi tôi và cậu chẳng có bất cứ quan hệ gì hết, ..à còn nữa muốn yêu đương hay gây ra vụ lùm xùm gì thì đừng có kéo tôi vào, mất mặt lắm…._ Nói xong tôi quay đầu bỏ đi
………………………………
- Tôi thích cậu……
Tiếng nói đột nhiên vang lên ở đằng sau khiến tôi chết sững, ko bước nổi chân, hắn vừa ms nói cái gì cơ, thích…thích tôi ư???? Ko thể nào, hắn đang nói cái linh tinh gì thế, tôi ko còn tin vào tai mình nữa, chuyện này thật quá sức tưởng tượng, phải rồi chắc chắn hắn đang trêu đùa tôi, nếu ko thì làm sao có thể nói ra cái câu cấm kị ấy chứ, đặc biệt đối tượng lại là 1 cô gái ngây thơ trong sáng chưa hề biết mùi vị của tình yêu như tôi (sặc toàn tập), tôi nuốt nc bọt ừng ực, quay lại nhìn hắn, cả khuôn mặt đỏ ửng lên, nóng ran. Hắn đứng đó, 2 tay buông hờ hững trông đẹp như 1 tác phẩm điêu khắc hoàn mĩ, từ khuôn mặt cho đến dáng người, đặc biệt là đôi mắt màu cà phê ánh lên sự chân thành. Khoan…khoan chết thật, h nào rồi mà tôi còn đứng đây ngớ ngẩn nhìn hắn, tôi nghĩ rồi tự gõ vào đầu mình lắp bắp hỏi lại:
- Cậ…u vừa mớ..i nói cái gì cơ?_ chắc chắn là tôi đã nghe nhầm rồi
- Tôi nói là tôi thích cậu.._ hắn gắt lên, khuôn mặt hơi đỏ, rồi ko nhìn tôi hắn quay mặt sang hướng khác cáu kỉnh nói_ tôi cũng ko biết mình nghĩ gì mà đi thích cậu nữa (ý hắn là tôi ko xứng đây mà, láo), tôi cũng đã phủ nhận nhiều lần, nhưng cho đến tối hôm qua khi cậu bỏ đi, tôi ms biết mình đã thích cậu thật rồi..
- Cậu…_ tôi chỉ vào hắn_...thích tôi_ rồi lại chỉ vào mik, chơm chớp mắt rồi_ Hahahahahaa, nực cười quá đi mất, cậu đang kể chuyện cười hả, đúng là số zách
Tôi nhìn hắn rồi bật cười ha hả, đang cười vui thì tôi nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh tỏa ra sát khí ko màu ko mùi nhưng có thể giết người của Phong, vội vàng phanh kít lại, chép chép miệng thản nhiên nói:
- Cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin sao? Cậu đã nói câu này vs các cô gái khác bao nhiêu lần rồi, nhiều đến nỗi ko đếm xuể nhỉ? Tôi nói cho cậu biết tôi ko dễ bị mắc lừa đâu, vì thế đừng đem tôi ra làm trò đùa.
- Ai nói tôi đang đùa, điều tôi nói là thật lòng, cậu là người đầu tiên và cũng là cuối cùng mà tôi thích_ hắn nghiêm túc nói, đôi mắt đẹp ánh lên sự kiên định
Trong phút chốc cả người tôi như lơ lửng trên mây, cảm giác ngọt ngào tràn ngập cả trái tim, nhưng đúng vào giây phút đó 1 giọng nói lạn lùng nghiêm khắc vang lên trong đầu đưa tôi trở về vs thực tại:
" Nhiên, con hãy nhớ lấy 1 điều rằng ko đc yêu khi còn đang đi học, tình yêu của tuổi học trò chỉ là những giây phút mộng mơ thoáng qua ngắn ngủi, ko bao giờ bền vững, nó sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến việc học tập và tương lai của con sau này, hãy nhớ đấy…nhớ đấy.."
Tôi giật mình toát cả mồ hôi, giọng nói lạnh lùng thuộc tính kim của bố vẫn văng vẳng trong đầu tôi, phải rồi sao tôi có thể để hắn làm cho mu muội mà quên mất lời bố dặn cơ chứ, ko đc, tuyệt đối ko đc, tôi còn cả tương lai tươi sáng đang chờ đợi ở phía trc, ko thể để bị ảnh hưởng bởi ba cái việc yêu đương tầm xào ba láp này.
Tôi nghĩ rồi dằn lòng nở 1 nụ cười nhạt nói vs hắn:
- Thật lòng hay ko tôi ko quan tâm, nó chẳng liên quan gì đến tôi cả
- Cậu……._ Phong trừng mắt nhìn tôi
- Cái tình cảm này rồi sẽ đi đc đến đâu? Tôi và cậu là người của 2 thế giới khác nhau, cậu quá từng trải trong tình yêu khi qua lại vs hơn trăm cô bạn gái, còn tôi, tôi ko muốn yêu và cũng ko đc phép yêu, vs tôi bây h điều đó là quá xa xỉ_ tôi nói xong liền bỏ đi, đc 1 đoạn tôi chợt dừng lại quay đầu nhìn hắn nói_ Mà này, cậu quên là tôi sẽ ra nước ngoài du học à? Liệu cậu có thể đợi tôi ko? Ko chứ gì, vậy thì thôi đi là vừa nhé.
Tôi nói xong thì cố gắng bước đi thật nhanh, chợt giật mình nghe tiếng đập phá vang lên ở đằng sau, tim tôi thót lại, cố ngăn dòng lệ chỉ chực trào ra, dù vậy tôi vẫn cố gắng bước tiếp ko quay đầu lại. Ko sao đâu,sẽ chẳng làm sao cả, cứ coi như tôi vừa ms vứt đi 1 đôi giày thúi thôi mà, nó sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến tôi . Nhưng…….hình như tôi đã…thích đôi giày thúi ấy mất rồi… Chẳng biết từ bao h nước mắt đã lăn dài trên khóe mi của tôi, thì ra nước mắt ko mặn mà lại có vị đắng....

Tôi cố gắng bước đi thật nhanh cho đến khi đã khuất tầm mắt của hắn rồi mới chạy vào núp ở đằng sau thân cây cổ thụ, cả người tôi run lẩy bẩy, đứng dậy cũng ko nổi chứ đừng nói gì đến bước đi, tôi ngồi thụp xuống nghe trái tim mình đập liên hồi, tại sao lại thế, nếu tôi đã dứt khoát quyết định như vậy thì tại sao bây h lại cảm thấy đau lòng như thế, rõ ràng là tôi ko hề thích hắn, nhìn thấy hắn là ghét, lúc nào cũng mắng hắn là đồ PX đồ kiêu căng hách dịch, lạnh lùng khó ưa, đã thế ở gần hắn tôi luôn gặp xui xẻo và đặc biệt, hắn lại là 1 tay du côn chính hiệu loại người mà tôi ghét nhất.
Nhưng…. Người đẩy tôi thoát khỏi cái chậu hoa rơi xuống đầu là hắn, người ôm tôi vào lòng khi biết tôi sợ máu là hắn, người cứu tôi thoát khỏi tên Dương trong hẻm là hắn, người cố tình che đi vết thương vì sợ tôi nhìn thấy máu sẽ khóc là hắn và…người cướp đi first kiss của tôi cũng là hắn… Quả thực là tôi ko biết mình đang ghét hay đang thích hắn nữa, đầu óc tôi bây h cứ rối tung cả lên, tôi ko thể phân biệt đc đâu là đúng đâu là sai, đâu là yêu đâu là ghét, quả thực còn khó hơn cả đề thi toán quốc gia.
Tôi cứ ngồi gục ở dưới gốc cây 1 lúc lâu như thế thì thấy Phong lững thững đi ra, 2 vai của hắn trùng xuống như đang phải vác mấy cái bao gạo nặng cả tạ vậy, khuôn mặt bình thường vẫn hếch lên tỏ vẻ cao ngạo thì hôm nay cứ cúi xuống, lặng lẽ ầm thầm hắn bước đi từng bước nặng nề, nhìn bóng hắn cô độc bước ra khỏi trường trái tim tôi khẽ nhói lên, chẳng lẽ tôi đã sai?
Ko, ko đc sao tôi lại trở lên yếu đuối như thế này, 1 Tôn Nữ Hà Nhiên ko bao h chịu khuất phục trc bất cứ vc gì biến đâu mất rồi, phải nhanh nhanh khôi phục lại tinh thần thôi, ko thể vì 1 vc cỏn con như thế làm cho mu muội đc, tôi nghĩ rồi dứt khoát đứng dậy, lấy tay lau nước mắt, mỉm cười thật tươi bước đi, nhưng luống cuống thế nào lại vấp phải cái rễ cây chồi lên và thế là…
…….. RẦM…….cả người tôi tiếp đất cái rầm xém thì thành trâu ăn cỏ, đúng là ê chề nhục nhã, may là ở đây ko có ai, chứ nếu ko tôi cũng chẳng biết giấu mặt đi đâu bởi cái màn chụp ếch ăn cỏ, hôn đất có 102 của mình. Híc híc, tôi mếu máo xoa xoa cái đầu gối đáng thương, đúng là đau hơn hoạn, ông trời thật là biết cách hành hạ con người. Đúng vào lúc tôi định chống tay xuống đất để đứng dậy thì 1 bàn tay trắng đẹp vs những ngón tay dài mảnh khảnh chìa ra trc mắt tôi cùng 1 giọng nói dịu dàng, ấm áp:
- Đưa tay đây cho tôi……
Tôi giật mình vội ngẩng mặt lên để ngắm dung nhan chủ nhân của bàn tay kia.
- Thầy……._ tôi bật thốt lên, ông thầy khỉ vàng đang đứng trc mặt tôi mỉm cười dịu dàng, mái tóc màu vàng đẹp nổi bật dưới ánh nắng _ Sao thầy lại ở đây?
- Em đứng lên trước đã_ thầy Thiên cười nói chìa bàn tay về phía tôi
Tôi gật đầu, rồi lúng túng đưa tay ra cho ông thầy kéo dậy. Đến khi đã đứng trên mặt đất bằng chính đôi chân của mình, tôi phủi bụi trên váy áo, rồi ngước mắt lên nhìn thầy Thiên dò hỏi:
- Hết h rồi sao thầy còn ở đây?
- Tôi có việc cần làm ở trong thư viện, định giải quyết xong ms về. Thế còn em, sao bây h vẫn còn ở đây.
- Ơ..em..em à em ở lại để làm nốt mấy bài Toán ấy mờ, hơ hơ_ tôi nói và cười như 1 con ngố tàu
- Sau đó thì đứng tâm tình vs bạn trai đúng ko? _ ông thầy nhìn tôi chằm chằm, buông 1 câu giễu cợt
- Bạn trai?...haha thầy bị mắc bệnh hoang tưởng hả, em từ nãy đến h có nói chuyện vs ai đâu, haha_ tôi méo cả mặt vội cười lấp liếm, cái ông khỉ này cứ lựa lúc tôi đang mệt mà đến quấy rối, trưa mất tiêu rồi mà ko để cho người ta về nhà
- Ko cần nói dối đâu, tôi đứng đây đã thấy em và thằng nhóc đó nói chuyện vs nhau rồi
- Hơ hơ, à ừ nhỉ, em quên mất, lúc nãy em có gặp hắn bọn em nói chút chuyện linh tinh ý mà._ tôi nói như mếu
- Chuyện linh tinh mà em bảo là việc thằng nhóc đó nói thích em à?_ ông thầy khỉ vàng nhìn tôi nhếch mép cười
Tôi giật thót cả người, chết thật sao chuyện này lại để lọt vào tai người khác chứ, lỡ bị đồn ầm lên thì tôi chỉ có nc xách ba lô quả chuối sang Nam cực tránh bão. Tôi lo lắng nghĩ, vội ngẩng đầu nhìn ông thầy bằng đôi mắt cún con long lanh giở giọng nài nỉ:
- Thầy Thiên đẹp trai, tài giỏi số zách xí lộn số 1 yêu quí của em ơi (sặc), xin thầy hãy coi như chưa từng nghe thấy chuyện gì đc ko? Nếu thầy giữ bí mật nhất đinh lần sau em sẽ mời thầy 1 bữa chè lam do chính tay em nấu? (đảm bảo ăn xong thầy đóng đô ở WC, và kết thân vs ông tào tháo)
- Hừ, em nghĩ tôi là người bẻm mép như thế sao?_ thầy Thiên cau có nói
- Thế thầy ko phải là người bẻm mép thật à?_ tôi cười đểu
- Em… thôi chuyện này tôi cũng ko muốn nói ra, nhưng tôi chỉ muốn hỏi em 1 điều thôi…
- Điều gì ạ? 1 hay 100 em cũng chấp nhận hết, hehe chỉ cần thầy ko tiết lộ chuyện này ra là đc_ mắt tôi sáng lên như vì sao đêm hè
- Em có phải đã thích thằng nhóc ấy rồi ko?_ Thầy Thiên hỏi và chăm chú nhìn vào tôi
Cái nhìn của ông thầy khỉ vàng khiến tôi bối rối, đôi mắt màu xanh sắc lạnh như xoáy sâu vào thấu tâm cam của tôi, cái nhìn khiến tôi vã cả mồ hôi, tim đập thình thịch có cảm giác cứ như mình đang bị bắt quả tang ăn vụng chuối vậy (sao lại chuối nhỉ?) Tôi nuốt nc bọt ừng ực, rồi ko ngẩng đầu lên, cười hề hề trả lời lấp liếm:
- Thầy thật là, nếu đã nghe thấy em và hắn nói chuyện thì thầy cũng phải biết em đã từ chối hắn rồi còn gì.
- Vậy tại sao em lại khóc?
Tôi vội đưa tay lên che mắt cười cười:
- Khóc đâu mà khóc, mắt thầy bị cận thị nặng rồi
- Còn nói ko khóc, 2 mắt đỏ lên kia kìa_ ông thầy khỉ vàng cau mày nói rồi chỉ vào đôi mắt đỏ au của tôi
Chẳng lẽ tôi khóc nhiều đến thế sao? Ngày xưa khi bị bố đánh tôi có bao h khóc đến đỏ mắt đâu, tôi giật mình nghĩ, chơm chớp mắt vội lấy bừa 1 lí do:
- À, mẹ em vừa gọi điện thông báo là con Chít nhà em ăn phải bả chết queo rồi, buồn quá nên em ms khóc (Chít ơi, tha lỗi cho tao nha)
- Vậy sao?_ ông thầy khỉ vàng ngạc nhiên hỏi rồi rút điện thoại di động ra nói_ thế thì tôi phải gọi điện cho mẹ em ms đc, chắc cô đang buồn lắm
Sặc, cái ông này, đúng là dai hơn da trâu, hoảng quá, tôi vội nhào đến "nhẹ nhàng" tắt dùm điện thoại mỉm cười méo mó nói:
<< 1...19202122 >>
Đến trang:
• Ngày đăng: 2013-07-20
• Chia sẻ: Twitter Facebook Google Zingme
• Bình chọn: Thích |Không thích
* Cùng Chuyên Mục:
* Anh xin lỗi,mình yêu nhau nhé!
* Yêu một play girl
* Em không phải là 1 con đĩ
* Yêu không hối tiếc-Hân Như
* Tôi ghét anh...Đồ du côn
* 80 triệu 1 lời hứa
* Ăn xong chùi mép-Phi Cô Nương
123456»
3 Game Free Tặng Bạn
Text Link Wap Việt
WapGameDT|MrKenBK|PrồAvatar3|Nkoxt|KhuTruyện24H|Wap5678|KênhTải4U|WapMinh|24HBayGameChùa
Keywords:
SEO :Bạn đến từ:
Thống Kê Truy Cập