watch sexy videos at nza-vids!
HOMEGamesStory
tcTrang chủ > Đọc Truyện > Truyện Tình Yêu
Ăn xong chùi mép-Phi Cô Nương
nso
Vip Ken Nguyễn [ON]

16/03/25 / 02:27

“Thật hả!?” Mẹ nghe xong liền đứng dậy, một giây trước tôi thấy mặt mẹ phiền muộn không thôi, nhưng sau đó lại ngạc nhiên kích động!
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì mẹ đã nắm tay tôi, “Nói nhanh lên, đày đọa đến cỡ nào rồi hả?”
Vì vậy, tôi đem chuyện hôm nay kể cho mẹ nghe, mẹ nghe xong lập tực mất hứng hô “ngừng” một tiếng, xoay người tiếp tục sửa cái bàn, hoàn toàn bỏ mặc tôi.
Tại sao tôi lại có một người mẹ không giống những người mẹ bình thường thế này! Tức giận vì bị làm lơ, tôi nắm chặt hai tay, ánh mắt bi phẫn, vô cùng tủi thân la lên, “Mẹ, con đến cùng có phải là con ruột của mẹ không thế?”
Nghe tôi la lên, mẹ rốt cục đã có phản ứng, lần nữa đứng dậy đến cạnh và cầm chặt tay tôi.
Tôi tức khắc cảm thấy tình thân đúng là rất ấm cúng, tuy là mẹ không biểu lộ ra ngoài, nhưng mẹ vẫn luôn quan tâm tôi đấy!
Cõi lòng chờ mong mẹ sẽ an ủi tôi vài câu, ai biết một giây sau, mẹ kéo tôi tới cái bàn, cầm tay tôi đỡ lấy cái bàn, nói, “Con đỡ cái bàn này trước đi, mẹ qua nhà lão Lý mượn cây búa đóng đinh chân bàn.”
Tôi, “"

Tôi sai rồi, lúc mới bắt đầu thì đã không nên ôm hy vọng về mẹ, chờ mong bà sẽ dỗ dành tôi, ai ngờ còn đả kích lớn hơn!
Mẹ nhanh chóng quay về, nhưng hai tay trống trơn, mới vừa vào cửa đã chằm dằm nói, “Lão Lý này đúng là keo kiệt mà, mượn cây búa có chút xíu mà cũng không cho, sợ mẹ đóng đinh rồi hư luôn cây búa hay sao ấy!”
Tôi u oán nhìn mẹ, yên lặng ngồi chồm hổm dưới đất đỡ cái bàn, hỏi, “Vậy giờ làm sao hả mẹ?”
Bỗng nhiên mẹ xoay người vào phòng lấy ra cây búa, miệng lẩm bẩm, “Hết cách rồi, đành phải xài cây búa nhà mình thôi.”
Tôi, “”
Đây rốt cục là ai keo kiệt thế hả!!!

5. Háo sắc



Trời cũng đã tối, tôi lê lết tấm thân bị đày đọa đến mỏi mệt, tinh thần bị tổn thương trầm trọng về phòng ngủ, sự thật luôn luôn quá tàn nhẫn, giấc mơ nhiều khi còn tốt đẹp hơn nhiều, cho nên giờ tốt nhất là tôi phải đi ngủ! Ngã đầu xuống chiếc gối mềm, tôi không ngừng thôi miên chính mình mau mau ngủ, thế nhưng ngay lúc tôi đang lim dim tiến vào mộng đẹp, tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi kéo tôi trở về thực tế.
Đêm hôm khuya khoắt, ai mà ăn no rảnh không gì làm gọi điện, phá giấc mộng đẹp của người ta à! Tôi cáu kỉnh chửi thầm, kéo mền trùm kím đầu không muốn nghe điện thoại, thế mà tiếng chuông véo von vang lên mãi, hết cách rồi, tôi đành phải ngồi dậy cầm điện thoại lên xem, thì nhìn thấy hai chữ “Ngải Lị” trên màn hình chớp tắt. Lạ thật, nhỏ bạn thân thấy sắc quên bạn gần đây không phải đang bận rộn hò hẹn, cùng bạn trai yêu đến chết đi sống lại hay sao? Tự nhiên gọi cho tôi làm gì chứ?
Điện thoại vừa thông, thì đã nghe tiếng Ngải Lị gào khóc thảm thiết bên kia, “Tiểu Diệp! Oa ô ô… Ô ô… Tao không muốn sống nữa!”
Tôi hoảng hồn, đem điện thoại cách xa lỗ tai mình nửa mét, hỏi, “Hả? Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Tiếng khóc bên kia cũng giảm bớt, nức nở lại có chút hờn giận nói, “Là thế này, mấy ngày trước tao gặp lại nhỏ bạn học cũ cũng xem như là quen biết, nó chẳng những rất xinh đẹp, hơn nữa gia đình khác giả, công việc tiền lương cao…”
Nghe đến đó, tôi nhịn không được cắt ngang, “Con gái người ta điều kiện tốt như vậy, cho dù mày tự ti thì cần gì không muốn sống?”
Ngải Lị không nói thẳng, tiếp tục khóc sướt mướt kể rõ, “Sau đó hai tụi tao ngồi nói chuyện với nhau, lúc đó tinh thần nó rất sa sút rất buồn rầu, nó nói là nó thầm yêu một người, nhưng mà người kia đã có bạn gái, hơn nữa bạn gái của người đó nó cũng quen.”
Tôi gật đầu, nhiều chuyện hỏi theo, “Ồ, rồi sao nữa?”
Ngải Lị hít hít mũi, tiếp tục nức nở, “Sau đó tao an ủi và cổ vũ nó, nói là điều kiện nó tốt như vậy, nếu thật lòng yêu người đó thì cứ mạnh dạn đeo đuổi, tao còn nói tình yêu là phải cạnh tranh công bằng, chỉ cần người ta chưa kết hôn thì mình sẽ còn có cơ hội, không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Nó nghe xong lời tao liền tỉnh ngộ, nói nó quyết định dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình.”
Nghe xong cái này tôi càng không hiểu, “Đây là chuyện tốt mà! Mày khóc cái gì?”
Bên kia lại bắt đầu gào khóc, “Mấu chốt là bạn trai của tao bị nó cướp đi rồi!”
Tôi, “…”
Người mà cô gái kia yêu là bạn trai của Ngải Lị! Đúng thật là tự mình tạo nghiệt triệt đường sống của mình, tự lấy đá đập vào chân, tự đào mồ chôn mình, mấy câu này chắc có thể dùng miêu tả nhỏ bạn ngốc của tôi không?
Do đó, vì Ngải Lị bị thất tình, luôn miệng phàn nàn than khổ, tôi phải tốn mấy tiếng đồng hồ để khuyên bảo trấn an…
Sáng sớm hôm sau, tôi đi làm với hai mắt như mắt gấu trúc, thâm quầng cả lên, lờ mờ còn mơ ngủ. Tôi dọn dẹp tài liệu để lung tung trên bàn Tổng giám đốc, lại uể oải đem vứt mấy tờ giấy trên đất, cuối cùng lấy khăn lau sạch sẽ cái bàn. Để tiết kiệm sức lực tôi ngồi xuống ghế mà lau, lại muốn tiết kiệm thêm chút sức lực, tôi kề sát cái bàn mà lau lau, lại muốn tiết kiệm thêm một chút ít ít sức lực nữa, tôi nhắm hai mắt lại lau lau, lại lại lại lau lau lau tôi ngủ mất tiêu luôn = =
Ghế da mềm mại thoải mái dễ chịu, cái bàn mát lạnh bóng loáng, tôi ngủ cực kỳ ngon, mơ mơ màng màng không biết đã qua bao lâu, tôi mới thức dậy, nhắm tịt mắt lại vươn tay duỗi lưng một cái.
Tôi lười biếng ngáp dài, vừa mở to hai mắt đã thấy một gương mặt đẹp trai, mặc âu phục thẳng tắp mới tinh, dáng vẻ ôn nhã cười như không cười, làm tôi kìm lòng không được thầm oán trách sao Thượng Đế lúc tạo ra con người lại có đãi ngộ khác nhau thế này, nhưng mà lúc này đây điều đầu tiên tôi nghĩ đến chính là giờ làm việc bị ông chủ bắt quả tang đang ngủ gật thì chắc chắn sẽ “được hưởng đãi ngộ rất đặc biệt”.
Nhìn đôi mắt đen sáng mê người của anh, tôi xấu hổ sờ đầu, nhoẻn miệng cười ngượng ngập, “À,… hiện tại mấy giờ rồi?”
Lục Tuyển Chi nhàn nhã ngồi nghiêng lên bàn làm việc, đưa tay lên nhìn sau đó nói, “Bây giờ là 12:30, đúng lúc nghỉ trưa!”
Trời ạ! Tôi đã ngủ cả buổi sáng ! Tôi khóc không ra nước mắt, nói, “Tổng giám đốc, anh đến đây lúc nào thế?”
Anh nghiêng đầu nghĩ nghĩ nhớ lại, “À… Chắc khoảng 10 giờ gì đó.”
Tôi liền hồ nghi hỏi, “Anh đã đến sớm vậy, thấy tôi nằm ngủ ở đây, sao không kêu tôi dậy?”
Anh nhún vai mỉm cười, “Bởi vì cái cổ của cô vừa đẹp vừa mượt mà , so với mặt cô còn đẹp hơn nhiều, tôi muốn nhìn nhiều một chút.”
“… >_<” Có ai mà khen người khác lạ đời như anh vậy sao?
Đúng lúc này, vẻ mặt Lục Tuyển Chi bỗng trở nên nghiêm túc, ánh mắt chăm chú nhìn tôi, giọng điệu y như mỗi khi làm việc, “Hội nghị chiều nay đã sắp xếp xong chưa?”
Mồ hôi lạnh trên người tôi ứa ra, đầu cúi thấp, “Cái này…”
Sau đó anh lại hỏi tiếp, “Tài liệu của dự án mới nhất đã đánh xong chưa?”
Đầu tôi lập tức cuối thấp hơn, “Cái kia…”
Anh tiếp tục hỏi, “Tài liệu hôm qua tôi nói cần dùng đã chuẩn bị xong chưa?”
“À…” Mặt tôi thiếu chút nữa đã dán lên ngực.
Cuối cùng, anh nghiêm nghị khiển trách, “Hạ Diệp, hôm nay cô làm việc tắc trách, vậy cô nói đi, chuyện này phải xử trí thế nào?”
Tôi run rẩy, vội giả vờ bị bệnh, bộ dạng yếu ớt, mệt mỏi hòng được cảm thương, “Tổng giám đốc, thật ra hôm nay… tôi bị cảm rồi, không có sức để nói chuyện…”
“Được rồi, vậy không truy cứu nữa.” Thái độ anh mềm mỏng hơn, vẻ mặt cũng ôn hòa rất nhiều, nhướng mày nhìn tôi, nhỏ nhẹ nói, “Thấy cô đáng thương như thế, tôi phá lệ dẫn cô đi ăn một bữa thịnh soạn, muốn ăn gì cứ gọi, đừng khách sáo.”
Ai khách sáo với anh! Mắt tôi lập tức phát sáng, “Sườn xào chua ngọt, cá trích thịt kho tàu, thịt bò xào lăn, gá xé phay xào xả ớt, nếu được thì thêm canh súp nấu thịt là hết xẩy!”
Anh, “Không có sức để nói chuyện?”
Tôi, “…”
Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà hàng cao cấp ăn cơm, trên trần nhà treo đèn chùm thủy tinh phát ra ánh sáng muôn màu, tiếng đàn violon bay bổng, thiết kế nhà hàng sang trọng, không gian rất lãng mạn, Tổng giám đốc lần này rất hào phóng, đặc biệt giữ lời hứa, đưa menu bảo tôi tự gọi món, vì vậy tôi gọi mấy đồ ăn lúc nãy mình nói, nhân tiện len lén nhìn giá tiền, má ơi! Mấy món thôi mà tốn hơn 300 tệ!
Lần này đúng thật lời khẩm luôn!
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, nhìn cả bàn đầy đủ sắc hương vị, bốn món một canh, nước miếng tôi nhanh chóng chảy ra, nhưng thấy người đang ngồi đối diện mình không động đũa, tôi cũng không dám cầm đũa ăn trước.
Không ăn thế nào cũng lỗ, vì vậy để có thể mau chóng hưởng thụ mỹ thực, tôi nịnh nọt tán thưởng, “Tổng giám đốc, sắc mặt hôm nay anh rất tốt, vẻ ngoài hào nhoáng rất đẹp trai, lại thêm phong thái uy nghi bất phàm, hào phóng thông minh tài trí hơn người!”
Anh mỉm cười, biểu lộ vẫn như ngày thường, “Ồ, thật vậy à… thế thì cô nhìn nhiều thêm chút đi!”
Tôi, “…”

Vì thế, tôi im lặng nghẹn họng trâng trâng nhìn Lục Tuyển Chi, mùi thơm thức ăn cứ thoang thoảng quanh mũi, rốt cuộc bụng tôi sôi lên sùng sục kêu ọt ọt.
Lục Tuyển Chi bật cười, đem đôi đũa nhét vào tay tôi, “Ăn đi, đồ đần!”
Tôi im lặng nhếch miệng, đồ đần thì đồ đần, chỉ cần có thể ăn miễn phí, cho dù nói tôi là đầu đất tôi đều nhận hết!
Trong lúc ăn cơm chỉ có mình tôi ăn, ông chủ Lục chẳng hề ăn miếng nào, chẳng lẽ mấy món này không hợp khẩu vị anh ta à? Tuy là cảm thấy kỳ quái nhưng tôi cũng chẳng hỏi nhiều, là do anh ta không chịu ăn đó nha, thế thì tôi một mình hưởng thụ hết mấy món này.
Ăn uống no say, tôi nhô cao cái bụng sắp vỡ của mình, nhìn người ngồi đối diện mỗi cử động đều bình tĩnh tao nhã, cười hì hì nói, “Tổng giám đốc, xin lỗi, làm anh tốn tiền rồi.”
Lục Tuyển Chi cười rất khiêm tốn, “Đâu có đâu có, người tốn tiền là cô mới đúng.”
Tôi chẳng hiểu gì cả, có ý gì thế?
Năm phút sau từ trong nhà hàng đi ra, tôi lúc này tuy là ăn uống no say, nhưng so với lúc đói bụng càng tiều tụy vô lực hơn, trái lại ai đó đi bên cạnh tôi lại hăm hở phấn khích.
Tôi giờ đã hiểu tại sao anh không anh rồi, bởi vì bữa cơm này là do tôi trả tiền!
Theo như thuyết pháp của Lục hồ ly là anh chỉ nói phá lệ dẫn tôi đi ăn bữa thịnh soạn, nhưng mà chưa hề nói mời tôi ăn cơm, hơn nữa mấy món đó đều do tự tôi gọi, cũng một mình tôi ăn hết, không có lý do gì kêu anh trả tiền cả…
Khó trách anh bảo tôi gọi món gì cũng được, đừng khách sáo, đúng thật là tên khôn vẻ ngoài đạo mạo tô vàng nạm ngọc, trong thì thối nát mục rữa, đồ khốn đồ khốn mà, dám đem tôi ra đùa giỡn!
Trên người tôi chỉ có hơn 10 tệ, vì vậy đành phải mượn Lục Tuyển Chi 300 tệ.
Đi làm mới có hai ngày, tiền cafe hôm qua cộng với tiền cơm hôm nay, tôi đã lỗ hơn 400 tệ, đạo lý gì thế này!!!
Lần này đúng thật lỗ nặng rồi!
Thế là Lục Tuyển Chi từ ông chủ đã thăng thêm một bậc kiêm luôn chức vị chủ nợ của tôi.
Người mẹ keo kiệt của tôi tuyệt đối không cho tôi tiền trả nợ, tiền tiêu xài tính luôn hôm qua với hôm nay cũng chẳng còn bao nhiêu. Trên đường trở về công ty, sau một phen suy nghĩ sâu xa, tôi ngẩng đầu 45 độ vểnh gương mặt trắng bệch, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, giọng điệu nhỏ nhẹ nói, “Tổng giám đốc, tình hình kinh tế của tôi hiện nay rất eo hẹp, hay là tháng sau phát lương rồi tôi trả cho anh?”
Người nào đó ôn nhu mỉm cười, “Không thể!”
Cổ tôi lập tức dựng thẳng, “Nhưng mà Tổng giám đốc, tôi thật sự không còn đồng nào hết, làm sao bây giờ? Tôi thật không có tiền trả anh, giờ anh có cầm dao kề cổ tôi bắt tôi trả tiền thì tôi chỉ còn cái mạng này thôi!”
Anh nghiêng mặt ung dung nhìn tôi, “Thế à, vậy buổi tối cô đến nhà của tôi đi.”
“”
Tôi kinh hãi vội lui về sau hai bước, vẻ mặt phòng bị, khinh bỉ nhìn anh, quả nhiên quả nhiên, trên thế giới này làm gì có ông chủ nào không háo sắc! Anh anh anh vậy mà muốn tôi dùng thể xác trả nợ!

6. Nấu ăn



Thấy phản ứng của tôi như vậy, Lục Tuyển Chi càng khinh bỉ lườm tôi, “Cô không cần phải mừng rỡ như thế, ý của tôi không có như ảo tưởng mơ mộng trong đầu cô đâu.”

Anh hai ơi ! Thần thánh ơi! Ông chủ ơi! Mắt anh không bị gì chứ? Vẻ mặt tôi như thế có thể dùng hai chữ mừng rỡ để hình dung sao? Ai thèm ảo tưởng chứ!
Trên đường về công ty, tôi và ông chủ Lục trải qua một phen thương lượng, rốt cuộc cũng an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra anh ta gọi tôi đến nhà anh không phải là muốn tôi dùng thân trả nợ, mà là vì anh mỗi ngày ăn đồ ăn bên ngoài đến phát ngán, vì vậy muốn đổi khẩu vị, muốn tôi tới nhà nấu ăn cho anh.
Tôi vốn không đồng ý, vì vậy gắt gỏng hỏi, “Trong công ty có nhiều người như vậy, sao lại kêu tôi nấu cơm cho anh, sao không tìm người khác đi?”
Câu nói thản nhiên của Lục Tuyển Chi làm tôi đờ người, “Người khác không nợ tôi tiền.”
Được rồi, anh là chủ nợ lớn nhất của tôi, vì vậy trời chập tối, nhiệm vụ của tôi là đến nhà của ông chủ để nấu ăn…
Hôm nay lúc gần tan ca, mắc công mẹ biết được sự thật lại thêm lo lắng, tôi phải gọi điện thoại nói dối với mẹ là tối nay ở lại công ty tăng ca.
Sau khi tan ca, tôi trực tiếp lên xe hơi thanh lịch mang đậm phong cách của Lục Tuyển Chi, sau đó cùng về nhà của anh. Lúc bước vào tòa nhà cao tầng to đồ sộ, đầu óc tôi choáng váng bàng hoàng, ông trời ạ, sao mà giàu nghèo chênh lệch lớn dữ vậy? Cho dù tôi có tiết kiệm tiền lương cả chục năm cũng chưa chắc mua được căn phòng bé tẹo teo ở tòa cao ốc này đâu!
Mà Lục Tuyển Chi là người đàn ông độc thân sống một mình, dĩ nhiên là ở trong căn hộ lớn nhất tốt nhất, đúng thật người tức chết người mà!
Theo Lục Tuyển Chi vào nhà, thấy trang trí nội thất thiết bị bên trong tôi càng thêm đau buồn phẫn nộ. Gạch men trắng sáng bóng loáng như gương, đèn chùm thủy tinh tỏa sáng lung linh, đồ dùng trang trí nội thất tinh xảo tỉ mỉ, không gian thoáng đẹp, tráng lệ nhưng không quá mức xa hoa. Nhìn chung quanh căn nhà một vòng, tôi hết hâm mộ rồi ghen tị lại thêm căm tức, cảm xúc cứ đan xen vào nhau.
Ông chủ Lục chau mày, sắc mặt rất khó coi, vừa cởi áo khoác vừa khó hiểu hỏi, “Sao vậy, không hài lòng với nhà của tôi à?”
“Không phải, rất lớn rất đẹp.” Tôi căm tức lắc đầu, lòng có chút đau thương, thở dài nói, “Chỉ tiếc là cả đời này tôi sợ không có cơ hội ở trong một căn nhà đẹp như vậy.”
<< 123456...27 >>
Đến trang:
• Ngày đăng: 2013-07-18
• Chia sẻ: Twitter Facebook Google Zingme
• Bình chọn: Thích |Không thích
* Cùng Chuyên Mục:
* Anh xin lỗi,mình yêu nhau nhé!
* Yêu một play girl
* Em không phải là 1 con đĩ
* Yêu không hối tiếc-Hân Như
* Tôi ghét anh...Đồ du côn
* 80 triệu 1 lời hứa
* Ăn xong chùi mép-Phi Cô Nương
123456»
3 Game Free Tặng Bạn
Text Link Wap Việt
WapGameDT|MrKenBK|PrồAvatar3|Nkoxt|KhuTruyện24H|Wap5678|KênhTải4U|WapMinh|24HBayGameChùa
Keywords:
SEO :Bạn đến từ:
Thống Kê Truy Cập