watch sexy videos at nza-vids!
HOMEGamesStory
tcTrang chủ > Đọc Truyện > Thể Loại Khác
Vợ ơi là vợ ( part 2 )-Hết-
nso
Vip Ken Nguyễn [ON]

16/03/25 / 11:25


- Dạ, không cần đâu ạ ! Cháu bị sất sát chút thôi. Tại đường trơn quá nên cháu sơ ý ! - dù có vết thương không hở nhưng Lạc Thiên đã băng hết cho cô lại tránh con mắt tinh ý.

- Khả Vy, cô cũng phải chú ý đi lại cẩn thận, tránh bị ngã đấy ! - Bà quản gia chỉ thấy Lạc Thiên quan tâm đến khẩu phần ăn của người ngồi cạnh, anh dóc từng miếng xương, cắt bỏ thịt mỡ giúp Nhược Lam, bà gắp cho Khả Vy, không lược bỏ gì cả bởi cô thích ăn thịt ba chỉ có mỡ hơn nhiều, lọc xương cá cũng là một sở thích của kẻ nghèo.

- Dạ ! - Gia Minh từng nhắc nhở cô, ngộ nhỡ bị ngã đau với cái bụng này thì thật dễ bại lộ. Cô cười nhạt.

- Em ăn thử món trứng này xem, giàu dưỡng chất lắm !

Khả Vy ngẩn ngơ nhìn chiếc đũa trong tay Lạc Thiên đặt lên bát người con gái khác. Cô đã từng được nghe bao lời dịu dàng như thế đấy, những quả trứng đà điểu anh mua cho riêng mình cô thôi mà, vì cô cứ hoài lẩn tránh... nên chúng dần rời xa. Rồi cô cắm mặt ăn tiếp.


Gala khởi chiếu lúc tám giờ trên tivi, Khả Vy đem bốn ly nước cam đặt xuống bàn khách, Lạc Thiên dìu Nhược Lam lên phòng.

- Thôi, cho em ở dưới này ! Em thích ngồi quanh quần mọi người hơn ! - Nhược Lam khước từ. Cô không muốn chiếm thời gian của anh.

- Vậy em cần gì thì cứ gọi anh hoặc bác nhé ! - Anh đặt lưng ngồi kề trên chiếc ghế mà mình với Khả Vy đã từng xem bộ phim ma ngày nào.

Chỉ hai người theo dõi ti vi, bà quản gia cười đến chảy nước mắt bởi các diễn viên tấu hài, còn Lạc Thiên, anh tìm mãi không thấy gì đáng tâm đắc. Nhược Lam chọn cách hướng về Khả Vy, cô ấy đang tha thiết nhìn anh trai cô. Trước ngày họ làm đám cưới, cô đã gửi gắm toàn bộ tình yêu của mình vào Khả Vy, cô không nghĩ những điều Lạc Thiên nói chỉ đơn giản như gió thoảng, anh không yêu cô ấy tại sao duy trì gia đình được đến ngày hôm nay, cớ gì lục tung mọi từ vựng chọn tên cho con. Khi anh lướt một vòng hỏi han cô, cô biết giá trị của cái lướt nhanh ấy thực chất nhìn về ai, đồng thời nhận ra sự có mặt của mình đã làm nước mắt Khả Vy rơi.

Chiếc điện thoại của bà quản gia rung lên, bà để chuông reo vài giây chỉnh giọng mới nghe.

- Các cô cậu cứ xem đi, tôi ra ngoài một lát !

Cả Khả Vy và Lạc Thiên đều biết Cao phu nhân gọi cho bà lấy báo cáo tình hình nhưng chẳng ai trong số họ hay bà thuật lại những gì, giờ đâu đáng quan tâm nữa.

- Lạc Thiên, em muốn thay quần áo, em không thể mặc vừa cỡ của Khả Vy được, cô ấy thấp hơn em, anh... - Một lát, Nhược Lam đề nghị.

- À, anh quên mất ! Em chờ nhé, anh sẽ đi mua ngay !

Lạc Thiên lấy chìa khóa và đi luôn, Nhược Lam có điều gì muốn nói với cô ta. Anh có ở lại thì Nhược Lam cũng tìm cách khác để nói thôi, cách tốt nhất là chiều theo.

- Bác ra ngoài lâu chứ ? Em định nói chuyện riêng với chị.

- Dạ, em nghe đây ạ ! Bác đi không thể về ngay ! - Khả Vy tự ý thức mình nhỏ nhoi, thấp bé thông qua cách trả lời cung kính.

*

- Nhược Lam đến nhà chúng chơi sao ? - Cao phu nhân hẹn quản gia tại quán trà, bà nhấp ly trà anh đào trái mùa.

- Vâng. Cậu chủ chăm sóc cho cô ấy rất chu đáo. Khả Vy đã hiểu thân phận của mình nên cũng không có gì đang lo đâu phu nhân !

- Vừa hay, ta muốn đến xem chúng thế nào. Nghe bà nói thì con bé Vy luôn giữ khoảng cách với con trai ta, tốt lắm, tiện đây ta cũng cần nói ý kết hôn với Nhược Lam và Lạc Thiên, chắc chúng cũng chờ đợi ngày này lắm rồi.

- Nhưng... trước mặt Khả Vy sao ? - nét mặt già nheo lại vết chân chim.

- Phải, con bé không có quyền phản đối. Nói như thế cũng giúp nó chuẩn bị tinh thần.

Bà quản gia đứng lên theo Cao phu nhân cất bước đi, có đôi chút hối vì đã nói hơi nhiều.

*

- Chị thương anh Thiên lắm phải không ?

- Sao chị lại hỏi em như thế ? Em... - Khả Vy ấp úng, cô tự biến mình thành hầu nữ trước đại tiểu thư.

- Hẳn chị đang nghĩ anh Thiên và em định quay lại, hì, thực ra nhà có việc nên em phải nhờ anh ấy thôi, chứ kể từ ngày chúc phúc cho hai người em đã luôn không hối hận.

- Em đâu có ý đó !

Nhược Lam kéo bàn tay Khả Vy lại, đặt trong tay mình.

- Em biết chị đã thay thế em trong anh ấy, bằng ánh mắt, cử chỉ, thói quen... Lạc-Thiên-ngày-trước biết em không thích ăn trứng...

- ... - Khả Vy từ từ ngước lên.

- Anh ấy chưa nói với chị, chắc vì sợ người ngoài nghe thấy. Chị thắc mắc vì sao dù em hơn tuổi và là bạn của anh Thiên lại gọi chị - em như thế phải không ?

- ... Dạ !?

- Bởi vì... cũng giống như Lạc Nhã gọi đấy. - Nhược Lam đem hơi ấm truyền từ mình sang.

- Tức là...

- Em và anh ấy... không được phép kết hôn... bởi vì... cùng cha khác mẹ !

Khả Vy bàng hoàng giây lát rồi Nhược Lam trấn tĩnh cô :

- Em và anh Thiên đều ngốc nghếch như nhau, vội vàng đi tìm một nửa để tự làm đau mình, nhưng có điều này, cả hai đều không hối hận khi đã đi trên con đường mình lựa chọn. Anh ấy sẽ là ông bố tốt, và đối với chị thì đã đang là người chồng thương yêu vợ !

Khả Vy như đang chạm tới đôi cánh thiên thần, cô chẳng thể giận Lạc Thiên nữa, Nhược Lam quá cao cả, và cô không muốn đáp lại anh bằng một phần nhỏ tình cảm Nhược Lam đã dành, cô sẽ yêu anh, yêu anh hơn thế.

- Mẹ ! Mẹ đến chơi, mẹ vào nhà đi !

Nhược Lam và Khả Vy tắt ngấm nụ cười, hướng mặt ra cửa, người trong lời Lạc Thiên nói có đôi mắt lạnh thật đáng sợ.

- Nhược Lam, cháu hãy nhắc lại những điều vừa nói !

Lạc Thiên xách trên tay mấy túi đồ, có điều gì đó khiến mẹ anh đứng ngoài cửa nãy giờ, anh tiến sâu vào trong. Nhược Lam vội đứng dậy:

- Cháu... cháu... và anh Thiên... cháu không nói gì cả... phải không Khả Vy ?

Có thật nhiều trùng hợp, mọi thứ đâu thể che giấu mãi được, rồi đều sáng tỏ nên ông Trời đã chọn ngay thời điểm này để những người không biết được biết.

- Lạc Thiên, con biết chuyện này chứ ? - tiếng nghiến răng cót két kèm giọng tra bức.

Nhược Lam lắc đầu mong phủ nhận. Tim cô đập dồn dập. Về phía Lạc Thiên nào ngờ đến hoàn cảnh này.

- Thảo nào con đồng ý cưới con nhỏ kia dễ dàng như thế !

Và bà bỏ đi, kéo theo cả quản gia.

- Mẹ, nghe con nói, Nhược Lam không có lỗi trong chuyện này ! - Lạc Thiên chạy đuổi theo nhưng Cao phu nhân đã lên xe.

- Nó đâu đáng để ta bận tâm ! - Tiếng máy nổ biến mất sau giây lát.

Anh quay lại nhà. Nhược Lam ngồi phịch xuống, đầu óc rối bời. Khả Vy tìm cách an ủi, Lạc Thiên chẳng còn lòng dạ nào nghĩ đến nữa.

- Làm sao bây giờ ? Mọi người biết hết tất cả rồi, thà đừng sinh ra trên đời này còn hơn. Anh Thiên, em sợ lắm, em...

Biển lòng nổi đợt sóng mạnh.
Chương 12.17: Vén bức màn sự thật



- Đơn ly dị ? - Ông Trương chưa hết bàng hoàng nhìn vào tờ giấy đặt trên bàn kèm chiếc bút mực.

- Ông đã lừa dối tôi quá nhiều, tôi không thể tiếp tục chung sống với người như ông nữa.

- Bà nói gì vậy, tình nghĩa vợ chồng gần ba mươi năm... - ông luôn cho rằng bà Cao không thể sống thiếu mình.

- Vì muốn níu giữ bước chân ông, tuổi thanh xuân và tới tận bây giờ tôi luôn gắng sức làm mọi thứ. Tôi là vợ nhưng bao năm nay ông đi đâu, ông làm gì bên ngoài, tôi nào có can thiệp. Ông được tự do phóng túng, tùy ý chỉ cần nghĩ tới cái nhà này, tới ba đứa con thế mà ông đã làm những gì ? Tôi không cho phép ông có vợ hai, vì không muốn người ta chê cười cũng là bảo vệ danh dự cho cả ông và tôi, thế mà đứa bé sắp chào đời trong bụng Yến Yến, tôi lại chấp nhận cho vào nhà họ Cao, mục đích của tôi là gì, là gì ? Tôi chẳng được lợi từ nó, cốt là mong gìn giữ gia đình, ông si mê con nhỏ đó, yêu mến đứa con còn hơn cả Lạc Trung, Lạc Nhã con tôi, tôi không cấm, vẫn là tôi tạo mọi điều kiện cho ông. Đó, ông xem có người vợ nào hy sinh như tôi không ? Tôi đã tha thứ cho ông hết, thế mà ông lại không trong sạch với bà Trịnh, chuyện này từ lâu rồi, thì ra ngày trẻ ông dùng lời bay bướm để mê muội tôi, vì tham cái gia sản nhà họ Cao.

- Tôi... cho tôi thêm cơ hội lần này đi, tôi sẽ... - Ông Trương toát mồ hôi hột tay chân run lẩy bẩy, khó khăn tìm lời chống chế.

- Ông sợ thằng con sắp sinh của mình không có suất gì ư? Ông tham tiền đến mù quáng rồi đấy. Con nhỏ Khả Vy là người của tôi, do tôi lựa chọn. Tôi muốn nó rời bỏ khỏi Lạc Thiên, còn đứa con riêng của ông thì mặc xác. Ông thử nghĩ xem nếu Lạc Thiên biết ông lừa nó, bắt ép vợ nó phải mang bầu giả với đứa trẻ là con ông nó sẽ nghĩ gì về ông ? Đừng tưởng tôi không sống nổi khi thiếu ông ! - Bà dứt khoát, đặt cốc nước kêu rầm trên bàn. Tháng ngày qua không khi nào bà không lo sợ mất chồng, mà thực ra có hay không ông ta bà vẫn sống tốt, vẫn nuôi dậy ba đứa con nên người.

Cánh cửa lớn khép lại, ông Trương quần áo lôi thôi lầm lũi lết những bước dài.

Ông lo sợ, vội đến tìm gặp một người.

*

Lạc Thiên đưa Nhược Lam vào giấc ngủ vất vả. Cô than vãn rất nhiều, cũng dằn vặt vì lỗi tại mình không ít. Nếu mình không tồn tại, thà rằng cha mẹ nhận nuôi đứa trẻ nào đó thì gia đình đã không tan nát.

- Cha... cha đừng bỏ con !

Lại một lần nữa cô bật dậy, mồ hôi đầm đìa lạnh toát. Lạc Thiên ở bên, che chở bằng bờ vai đã mỏi mệt.

- Em bình tĩnh nào, có anh ở đây rồi. Bác Trịnh... là người nuôi dưỡng em... thôi ! - anh không an ủi qua lời nói vì âm thanh phát ra từ miệng rất thật. Ông Trịnh thà mất đi đứa trẻ từng thương yêu còn hơn nghe tiếng “Cha” từ miệng đứa con ngoài dã thú. Anh cũng thế, phải không ?

- Không đâu, em chỉ có duy nhất ông ấy là cha thôi ! Không ai khác, ông còn thương em mà !!! Nói đi, phải không anh !

- Thương em ? Ông ấy rất thương, nhưng thương thì sao ? Thương rồi sẽ cho em về nhà hay nén đau mỗi lần em cất giọng gọi ? Hay em muốn tiếp tục bị đòn roi... - anh lớn giọng.

- Lạc Thiên, anh đừng nói thế, chị Nhược Lam sẽ ổn thôi mà. Đến khi ông Trịnh nghĩ kĩ sẽ...

- Cô im đi !

Khả Vy im bặt, Lạc Thiên đâu từng nặng lời. Cô không có quyền được nói ? Anh rõ là quá đáng, muốn để tâm trạng của Nhược Lam tốt hơn phải dùng ngôn từ động viên. Khả Vy nhìn anh thoáng sợ hãi.

Lạc Thiên đưa tay xoa trán. Anh chỉ muốn đuổi cô ta đi càng xa càng tốt, nhưng khi không thấy cô ta lòng anh lại cồn cào nhức nhối. Dê con đâu phải món quà quý báu ông trời bạn tặng, còn là giá trị kết tinh trong cuộc hôn nhân của anh. Yêu, cưới và sinh con, thứ tự của anh đảo lộn thì có sao, chỉ cần anh và cô ta hạnh phúc, không phải nhẫn nhịn và che đậy bí mật riêng, bé con được nuôi dưỡng trong tình cảm chân thành từ mẹ cha. Đừng trách vì sao anh hắt hủi, bởi cô khởi động gian dối, những lời nói vô tình làm cô đau thì sự thật còn nhấn chìm anh trong biển lửa.

Chẳng lẽ nhìn thấy Nhược Lam cô ta chưa từng nghĩ về đứa con trong bụng mình, hay cô ta vẫn cho rằng thằng ngu Lạc Thiên không có mắt. Cô ta hão huyền quá, ích kỉ và độc ác với chính cả máu mủ. Bắt đứa con gọi người không liên quan là cha, để nó hưởng iu đãi như đặc quyền chính đáng. Rồi một ngày lớn nó phủ nhận cha đẻ, thế thì anh hóa ra là người đi cướp tình phụ tử của kẻ khác.

Lạc Thiên chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, một Nhược Lam đau khổ là quá đủ rồi, một năm, hai năm hay một số năm nữa, anh sợ mình sẽ trở thành kẻ vũ phu với gia đình mất. Nên...

- Cô ra ngoài tôi có chuyện muốn nói !

Đặt Nhược Lam xuồng giường, áp gối ôm sát gần, anh vuốt mái tóc cô thêm chút nữa, cứ ngủ đi dẫu khi tỉnh dậy mọi chuyện chẳng thay đổi. Anh đứng dậy lấy một thứ trong ngăn tủ và đi xuống.

Trên cùng chiếc cầu thang, Khả Vy chầm chậm từng bước. Anh đã đứng sau, nối theo, một bậc, hai bậc,... đợi chờ cô đặt chân vững chãi, an toàn cho bé con, anh phấn khích vì khi đó, dê con là của anh. Nhưng sao anh cảm thấy căm ghét bóng dáng của cô ta đến thế, anh sốt ruột khi cô ta xê dịch mãi mới được một bậc thang, vì chẳng có dê con nào của anh cả.

Khả Vy do mất ngủ và không hấp thu được chất dinh dưỡng, chóng mặt, vịn lan can, ngộ nhỡ cô ngã, anh có nâng đỡ không, cô ngoái lại hướng lên bằng tất cả hy vọng đong đầy. Anh vẫn đứng ở bậc cao nhất, còn cô đã xuống tới nấc cuối cùng. Mím chặt môi, cô không biết anh sẽ nói chuyện gì, nhưng miễn anh còn muốn nói chuyện với mình là vui lắm rồi.

Không có ly nước nào trên bàn. Lạc Thiên đẩy tấm thẻ về phía cô.

- Thẻ tín dụng làm gì hả anh ? - thanh quản khô rát nên chất lượng âm thanh rất thấp, tiếng phát ra thều thào.

- Mã pin là ngày... cưới, cầm lấy và đổi lại tùy ý ! - Trái lại, âm vực của anh rõ ràng, không nhấn mạnh ở bất kì chỗ nào.

- Để làm gì... em không cần tiền ! - cô lắc đầu.

- Chẳng ai trên thế giới này sống thiếu tiền được ! Mỗi tháng nó sẽ tự cộng thêm vào tài khoản ! - Anh đang thực hiện những việc nên làm.

- Em vẫn sống ở đây mà anh ! - Cô gắng mình phát âm to hơn, hai bờ môi nứt nẻ, mỏi mòn trông đợi.

- Hóa ra lại rất đơn giản, không cần hầu tòa vì chữ Y ! - Anh để mắt nhìn cô, con cáo này thật dễ dàng bán nước mắt (chữ “cáo” không còn được viết hoa). Anh sẽ bị đắm đuối nếu tiếp tục giữ nhân ảnh cô ta.

- Anh biết rồi ư ? - Hôm ấy Cao phu nhân đã dặn cô viết như thế, cô đã rất buồn nhưng không thể trái lời. Ước gì cô có một cái tên khác ?

- ... Anh không cần em nữa...?

- Không ! - Lạc Thiên trải lòng nhanh chóng, trả lời tức khắc, anh thẳng thắn hoàn toàn nên chẳng cần đắn đo gì - Là giải thoát ! - cho cả tôi, em và đứa trẻ kia.

- Anh ghét em ? Anh từng nói yêu em mà ? - Cô đưa tay vươn ra, giữ lấy anh nhưng không được.

- Chẳng có gì để nói... - vài giây sau - trước những kẻ tham lam !

Anh dứt khoát, trở lại với đứa em chung dòng máu. Khuôn mặt tối sầm.

Âm thanh cuối cùng còn đọng lại, là tiếng kéo cổng não nề.

*

Mưa rơi, xối xả, giăng kín, trắng xóa lối đi. Hạt mưa rơi xuống cộp vào đầu, thể xác, tỉnh mộng.

Trời vẫn nắng gắt.

Cơn mưa bất chợt ngang qua tâm hồn chứ không là thật.

Khả Vy bám chặt đường chỉ chân váy, cô đứng ngoài đợi Triệu Đông Kỳ.

- Anh Kỳ, em bị bỏ rơi !

Trong nhà không có người, Khả Vy đi tiếp. Cô biết về đâu đây. Cô chẳng có người thân nào cả.
<< 1...1718192021 >>
Đến trang:
• Ngày đăng: 2013-07-15
• Chia sẻ: Twitter Facebook Google Zingme
• Bình chọn: Thích |Không thích
* Cùng Chuyên Mục:
* Tôi không phải là công chúa
* Hoàng tử online
* Ba sợi tóc vàng của quỷ
* Cô dâu tỉ phú
* Bao gạo của mẹ
* Cơn mưa ngang qua
* Danh ngôn hài hước
12»
3 Game Free Tặng Bạn
Text Link Wap Việt
WapGameDT|MrKenBK|PrồAvatar3|Nkoxt|KhuTruyện24H|Wap5678|KênhTải4U|WapMinh|24HBayGameChùa
Keywords:
SEO :Bạn đến từ:
Thống Kê Truy Cập